GIA ĐÌNH KS3
Ngày nảy, ngày nay có một gia đình đông con nọ, sống trên ngọn đồi Kaizen. Một gia đình luôn đầy ấp tiếng cười, nhộn nhịp. Trong gia đình có một người bố trách nhiệm, luôn quan tâm đến những đứa con của mình, một người mẹ cẩn thận luôn soi sét từng lỗi nhỏ của những đứa con của mình, một người ông hiền hòa, vui tính lúc nào cũng làm cho những đứa cháu của mình cười háo hức, những người anh em luôn quan tâm, chia sẻ niềm vui, nỗi buồn cùng nhau. Vâng, đó chính là gia đình KS3 của chúng tôi. Tôi luôn tự hào vì mình là một thành viên trong gia đình đó.
Cũng đã được hơn một tháng, kể từ khi bước vào trường KaiZen, và trở thành một thành viên trong lớp KS3. Từ những bỡ ngỡ ban đầu, đến khi cảm nhận mình là một phần hơi thở của KS3, là những chuỗi ngày hạnh phúc nhất của tôi. Lúc mới vào tôi còn không biết chữ “Oden” nghĩa là gì. Từ lời nói của các anh trong lớp thì tuần nào cũng phải có đứa được ăn “Oden” từ thầy cô. Khi đó tôi cứ ngỡ rằng đó là một món ăn nào đó, và tôi cũng nhận ra rằng món ăn “Oden” này thật đặc biệt, được làm từ những lỗi lầm của chúng tôi và qua bàn tay chế biến của thầy cô giáo. Không hiểu tại sao tôi lại không có cảm giác ghét món ăn này, nhưng khi ăn thì lại không có cảm giác thích chút nào. Mỗi lần bị thầy “Oden” là mỗi lần tôi lại cảm giác được sự quan tâm của thầy, lại thấy được lỗi của mình và phải khắc phục ngay lập tức. Câu đầu tiên khi tôi bị “Oden” là “Em có nhận ra lỗi của mình không?”. Thật khó để trả lời câu hỏi này nếu tôi thực sự không biết lỗi của mình là gì, và nếu trả lời sai thì chắc chắn là tôi phải ăn cái Bánh “Oden” to hơn nữa. Những lần bị “Oden” như vậy là mỗi lần tâm trạng tôi cũng không tốt chút nào (“ăn Oden còn no hơn là ăn Cơm nữa”), nhưng tôi vẫn có một chút cảm giác vui gì đó, vì mình vẫn được thầy quan tâm, vẫn được thầy sửa lỗi, tôi sợ đến một lúc nào đó, không được thầy “Oden” nữa, điều đó sẽ rất buồn, giống như mình bị mất một thứ gì đó quan trọng của mình.
Cánh cửa mở ra, là khuôn mặt tươi cười của thầy, tôi luôn biết chắc là như vậy dù thầy vẫn còn đang ở bên ngoài. Thầy luôn nói “Chẳng có ai làm các bạn phải buồn cả, chỉ là do tự bản thân bạn mà thôi”, và như vậy tôi đã học thêm được một chiêu là mỗi ngày luôn tươi cười của thầy rồi. Mỗi lần thầy cười, không khí lớp học thay đổi hẳn, mọi người đều cười theo, niềm vui, sự tin tưởng luôn được tạo ra trong tiết học của thầy. Mới tuần vừa rồi, tôi cũng rất ngạc nhiên, và không thể không xúc động khi thầy tham gia trận bóng của lớp, mặc dù trời mưa, thầy vẫn tham gia đá cho cả hai đội. Thật sự tôi không giấu được cảm xúc của mình, lúc đó tôi chỉ muốn nói “Thầy tuyệt vời quá thầy ơi!”. Hôm đó là ngày 11/11/11, một ngày thật đặc biệt. Một ngày mà tôi cảm thấy bị áp lực nhất trong việc học. Suốt cả buổi học, việc đứng lên mà không thể nói hoàn thiện một câu và làm các bạn trong lớp phải chờ mình, tôi luôn thấy mình có lỗi, càng cố gắng thì mọi chữ trong đầu tôi lại biến mất, nhưng thầy vẫn vậy, vẫn chờ tôi, vẫn nhắc nhở tôi, và vẫn gọi tôi phát biểu, giải tỏa những áp lực của tôi. Tôi không biết cách nào để đáp lại niềm tin của thầy ngoài việc cố gắng học thật tốt hơn nữa, để niềm tin đó cứ vẫn mãi duy trì và tồn tại mãi mãi.
Cô là người dạy chúng tôi tính cẩn thận, trong giờ học nghe của cô, chắc tôi là người bị cô “Bakkin” nhiều nhất, chẳng biết sao mà tôi không thể lặp lại đúng hoàn chỉnh câu nói trong CD nữa, Không phải buồn vì “Bakkin” mà buồn vì dù cô có tạo cơ hội nhiều lần thì cũng chẳng thể lặp lại chính xác được. Việc mà tôi cần làm bây giờ chính là cố gắng nghe và lặp lại một cách chính xác cho thật tốt để không phải phí phạm những cơ hội mà cô dành cho tôi. Cô luôn bận rộn với những sấp bài chấm và sửa bài “Nikki” cho chúng tôi. Có những lúc tôi nhìn thấy được sự mệt mỏi của cô, nhưng đó chỉ là trong một giây nào đó, vì ngay sau đó cô luôn cười trở lại, thật khó để nhận biết khi nào là lúc cô đang buồn. Khi không khí lớp có vẻ chùng xuống, cô luôn làm cho nó trở lại trạng thái ban đầu. Thật đặc biệt, thú vị với những bài “Business mana” do cô soạn ra, chúng tôi đã được học rất nhiều từ những bài học như vậy, cô luôn kiểm tra thực hành sau những giờ học như vậy. Tôi luôn cảm thấy được sự quan tâm từ cô, mặc dù đã gây ra lỗi nghiêm trọng trong bài “Nikki” vừa rồi của mình, tôi dường như cũng đã thấy được sự thông cảm, và tha thứ từ cô - “Cảm ơn cô rất nhiều” .
Lớp tôi có một người ông đáng kính, lúc nào cũng chọc lớp cười bằng những câu nói và hành động “HenHen”. Chỉ bằng những động tác nhỏ mà có lúc tôi không thể nhịn được cười mặc dù cũng không hiểu thầy đang nói gì. Thầy rất kiên nhẫn khi nghe chúng tôi phát âm và sửa lại cho chúng tôi rất rõ ràng, khi chúng tôi không hiểu từ ngữ nào đó thầy luôn giải thích thật cặn kẽ. Thầy rất thích tham gia vào các hoạt động của chúng tôi, nào là đi ăn ốc, tổ chức tiệc tại nhà thầy…. rất vui và rất thú vị. Những lúc ấy, thầy thường chia sẻ cùng chúng tôi những kinh nghiệm của thầy khi sống và làm việc ở các quốc gia... điều ấy làm chúng tôi thêm ngưỡng mộ và yêu mến thầy. Những giờ được thầy phụ đạo là những giờ mà tôi luôn cố gắng cải thiện việc nghe của mình. Tôi muốn mình có thể hiểu hết được những điều thầy nói để có thể tiếp thu và học hỏi thêm nhiều kinh nghiệm sống và làm việc được thầy chia sẻ trong mỗi giờ dạy của thầy.
Chúng tôi đang tiến đến Nhật Bản trên con thuyền KS3, dẫu sẽ phải gặp thêm những cơn sóng lớn, những cơn bão đến bất chợt, hay những lúc không thể xác định được phương hướng, nhưng chúng tôi vẫn tin tưởng vào những người thuyền trưởng của mình, là những thầy cô luôn dìu đắt, luôn chú ý đến những lỗi của chúng tôi để sao cho con thuyền của chúng tôi luôn đi đúng hướng. Và chúng tôi, những người anh em, những người thủy thủ trên chiếc thuyền sẽ luôn cùng nhau chiến đấu với ngọn sóng, với cơn bão tiếng Nhật, bằng niềm tin và sự đoàn kết, chúng tôi cùng hẹn nhau có một trận bóng đá vào ngày 12/12/12 tại Nhật Bản.
Con thuyền rồi cũng sẽ cập bến, và chúng tôi cũng sẽ phải tự đi trên con đường còn lại của mình. Những lời dạy của thầy cô, những lời dặn dò chỉ bảo, hay những lúc “Oden” cũng sẽ không còn nữa, nhưng nó vẫn luôn ở trong ký ức tôi như một bức tranh đẹp nhất, vô giá nhất mà tôi đã nhận được từ thầy cô. Món quà duy nhất mà tôi muốn gởi đến thầy cô đó là lời hứa của sự cố gắng học tập, làm việc để không phụ lòng thầy cô. Chúng tôi sẽ nỗ lực phấn đấu để thầy cô luôn tự hào vì mình đã có những người học trò xuất sắc nhất, đã quyết tâm sang Nhật học tập, làm việc và thành công trở về! Xin được kính chúc thầy cô luôn thật nhiều sức khỏe và có được thật nhiều niềm vui trong công việc.
Đứa học trò tinh nghịch của KS
|