[Gương mặt N2] Võ Thị Thanh Tuyền - Nhật Bản và cái nhón chân (背伸び)
Đăng bởi Admin ngày 07-11-2025
Nếu có ai nhận được một chút động lực từ mình vào lúc này, hy vọng bạn sẽ có thể tự tạo thêm cho mình một ít nữa để bỏ vào hành lý trên chặng đường sang Nhật sắp tới nhé.
Mình là Thực tập sinh ngành Thủy sản tại Hokkaido, từ năm 2019 đến năm 2022. Ngày sang Nhật, mình vừa tốt nghiệp Đại học và đã chuẩn bị sẵn công việc đúng chuyên ngành gần nhà. Ấy vậy mà, hôm nay - sau hơn 3 năm ở xứ sở tuyết trắng ấy - mình vẫn không nhớ rõ vì sao mình lại chọn đi Nhật. Nhưng thật may, giờ đây mình đã trở về và đang rúc người trong cái siết tay của mẹ, say giấc trong giấc ngủ trưa thật bình yên.
Nhật Bản không phải màu hồng, cũng chẳng phải đen hay xám xịt. Với mình, đó là màu trắng - màu của tuyết, của bộ đồng phục thực phẩm trắng tinh từ đầu đến ủng, là màu của những đêm thức khuya vì học, vì đau, vì nhớ nhà. Rồi dần dần, mình tự tô thêm cho nó nhiều màu khác: màu của thực tế, màu của nỗ lực, và màu bình an của sự trưởng thành.
Mình sang Nhật đúng vào mùa dịch Covid. Trái với nhiều công ty không có việc, công ty mình lại tăng ca khá nhiều. Sau hơn một năm làm việc, tay mình đau đến mức phải phẫu thuật vì viêm bao gân cổ tay. Nằm trên bàn mổ mà lòng lại thấy nhẹ tênh - mình biết mình đã thật sự trưởng thành, vì đã biết đánh đổi được mất, biết suy xét và chấp nhận. Dù một ngày làm việc có mệt thế nào, mình vẫn cố gắng ngồi vào bàn học vài chữ. Dù những cuộc vui có trọn vẹn đến đâu, mình vẫn tranh thủ học thêm vài từ. Để sau 3 năm, không chỉ có tấm bằng hay một khoản tiền nhỏ, mà mình còn có thêm những người bạn, những anh chị tốt - những người sẽ theo mình cả cuộc đời.

Nếu mỗi người đều có cho mình một câu nói hay, một triết lý sống đáng nhớ, thì với mình là ba chữ 背伸び (Se-nobi). Trong tiếng Nhật, nghĩa đen là “sự nhón chân”, còn nghĩa bóng là “với quá cao”. Và thật kỳ lạ, nó đúng với mình trong mọi tình huống - từ nghĩa đen đến nghĩa bóng. Trong công việc, nhiều kệ bàn cao hơn tầm với, mình thường nhón chân để lấy những vật nặng, điều đó không hề tốt cho cả chân lẫn tay. Trong cuộc sống cũng vậy, mình luôn quá cầu toàn. Khi học tiếng Nhật, mình muốn chữ phải đẹp, phát âm phải chuẩn, nói phải hay và phải đạt chứng chỉ cao nhất.
Rồi Nhật Bản dạy mình những điều giản dị mà sâu sắc:
-
Hãy để đồ vật ở tầm tay vừa phải - không quá cao, không quá thấp.
-
Khi đặt ra tiêu chuẩn, cũng cần nhìn lại bản thân và môi trường sống.
-
Và mình hiểu thêm những điều khách quan như: Giữ gìn sức khỏe thật tốt, vì chỉ có mình mới làm được điều đó tốt nhất.

Cứ đặt tiêu chuẩn, càng cao càng tốt - phấn đấu cả đời cũng không sao. Chỉ khi không còn mục tiêu để phấn đấu mới thật sự đáng sợ.
Nhón chân cao thêm một chút để nhìn thấy thế giới rộng lớn hơn, để biết mình vẫn còn nhỏ bé lắm. Rồi khi hạ chân xuống, trở về đất Việt, hãy nhân đôi nỗ lực và lan tỏa tư duy mới cho thế hệ trẻ tương lai.
Có thể bạn sẽ không nghĩ giống mình, nhưng hãy cho bản thân một cơ hội. Hãy học, hãy đọc thật nhiều, hãy đi thật xa - để rồi trở về. Mang theo tiền, kinh nghiệm và cả tiếng tốt về cho Mẹ nhé.

Và điều mà em luôn khắc ghi chính là lòng biết ơn sâu sắc dành cho Tập thể Quý Thầy Cô và các Anh Chị của đại Gia đình Esuhai - nơi đã vững vàng nâng đỡ, giúp em không chỉ “nhón chân” mà còn vững bước đi xa, và hoan hỉ đón em trở về. Em xin chân thành cảm ơn và trân trọng ạ.